Là người Công Giáo, hầu hết chúng ta đều yêu mến Đức Mẹ, siêng năng lần hạt Mân Côi, nhất là vào tháng Mười. Vì mỗi khi suy gẫm Mầu nhiệm Mân Côi, chúng ta dường như được tháp nhập vào cuộc đời của Mẹ, của Đức Giê-su, và dĩ nhiên cũng liên quan ít nhiều đến cuộc đời của Thánh Cả Giu-se, vì Ngài là trụ cột trong gia đình Thánh Gia Thất.
Quay ngược thời gian về khoảng thế kỷ XIX, thời Đức Giáo Hoàng Lê-ô XIII, vị Giáo Hoàng thứ 256, tại vị từ năm 1878 đến 1903. Ngài được mệnh danh là Giáo Hoàng của Kinh Mân Côi, và đã từng minh định rằng: “Kinh Mân Côi là lời cầu nguyện tuyệt vời nhất và là phương cách hiệu quả nhất để đạt tới sự sống đời đời. Đó là phương thuốc cho tội lỗi của chúng ta, và là nguồn gốc phúc lành cho chúng ta. Không có cách cầu nguyện nào tuyệt vời hơn.” Ngài là vị Giáo Hoàng thọ nhất trong lịch sử Giáo Hội – qua đời lúc 93 tuổi, với tài năng chắp bút sắc bén, thi sĩ thông minh, thần học gia nổi trội, và người sáng lập Học viện Giáo hoàng Thánh Tô-ma A-qui-nô năm 1879 – nay là Đại học Giáo hoàng Thánh Tô-ma A-qui-nô, hoặc Angelicum tại Rô-ma.
Đức Giáo Hoàng Lê-ô XIII đã ấn định tháng Mười là tháng Mân Côi, ban nhiều ân xá cho người đọc Kinh Mân Côi, ủng hộ việc xây dựng Thánh Đường Mân Côi tại Lộ Đức, thêm danh xưng “Nữ Vương Rất Thánh Mân Côi” vào Kinh Cầu Đức Bà, và ngài cũng ban bố việc đọc kinh cầu Thánh Giu-se, bổn mạng toàn thể Giáo Hội, sau khi lần chuỗi Mân Côi. Vì ngài ước mong và tin rằng: mỗi lúc siêng năng lần hạt, các tín hữu không quên suy niệm về Thánh Giu-se, bạn trăm năm Đức Ma-ri-a, và là dưỡng phụ của Chúa Giê-su. Từ thời điểm đó trở đi, cứ sau chuỗi Mân Côi, kinh cầu ông Thánh Giu-se được vang lên, và chắc hẳn chúng ta sẽ được lãnh nhận nhiều ơn lành đặc biệt qua lời bầu chữa uy quyền của Ngài.
Tuy nhiên, trong một gia đình nọ, ông bố không cùng tín ngưỡng với vợ con. Ông thuộc giáo phái Tin Lành, còn vợ và các con là tín hữu Công Giáo. Hằng ngày, vợ con ông đều tề tụ trước tượng ảnh Đức Mẹ, cùng nhau lần hạt Mân Côi; nhưng mỗi lần về tới nhà, nhìn thấy cảnh đó, ông trở nên tức giận, quát tháo. Một đêm kia, theo lẽ thường khi xong việc, ông về nhà thì lặng lẽ bước vào phòng riêng; tuy nhiên, không hiểu lí do gì ông lại bắt vợ và các con ông dừng việc đọc kinh Mân Côi. Người vợ tế nhị, kéo ông ra ngoài nói chuyện riêng với ông: “Em không thể bắt các con ngưng việc lần chuỗi được. Vả lại, đây là điều đẹp lòng Chúa, nên anh đừng ngang ngược vậy!”
Nghe thế, ông lại càng giận dữ, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài; nhưng lát sau, ông trở về phòng, ngã lưng trên giường, rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay. Nhưng điều đặc biệt, đêm ấy ông mơ thấy một cụ già hiền lành đang chờ ông trước cổng. Khi thấy ông, cụ già ấy liền nhẹ nhàng ôm ông vào lòng và dìu đi, leo lên một ngọn núi cao. Đi được một đoạn dài, ông dừng lại, muốn bỏ về vì trước mặt ông là ngọn núi cao chót vót, khiến ông nhụt chí, đầu hàng. Nhưng cụ già hiền từ ấy không cho phép ngừng, vẫn nắm tay ông, kéo mạnh tiến về phía trước. Khi đã vượt qua đoạn cao chót vót ấy, cụ già liền nói với ông: “Hãy nhìn về phía sau mà xem!”. Tức thì, ông quay lại, bỗng trông thấy một con vật vô cùng xấu xí, nhưng từ miệng, nó phun lửa xua đuổi họ. Ông bèn sợ hãi, kêu cứu cụ già hiền lành. Thế là cuộc hành trình cứ tiếp tục cho đến khi tới đỉnh núi. Thật bao la hùng vĩ lạ thường! Nhưng trước mắt ông ấy có một cánh cửa đẹp lộng lẫy, mê hồn hơn nhiều. Cụ già liền nhẹ nhàng mở khẽ, mời ông bước vô. Vừa tiến vào, ông sửng sốt vì chứng kiến cảnh tượng một ngôi thánh đường đẹp diễm lệ tựa như thiên cung. Ở giữa thánh đường, một người phụ nữ hiền hậu ngồi trên chiếc ngai cao sang, xung quanh vô số các trinh nữ trong phẩm phục đầy màu sắc, trên tay cầm chiếc lá vạn tuế xanh tươi, và hoà giọng với nhau lần chuỗi Mân Côi. Thấy thế, ông ấy cúi chào họ, và cụ già nói với ông nhìn lên trên cao. Thay vì trần nhà, ông lại thấy luồng ánh sáng toả chiếu rực rỡ, và tức thì một tia sáng dường như thẩm thấu tâm hồn ông; liền lúc ấy, ông choàng bừng tỉnh, thức giấc. Tuy nhiên, hình ảnh ông cụ già trong giấc mơ vẫn còn vương vấn trong tâm trí, và ông chưa nhận ra là ai!
Bước ra khỏi phòng, thấy cậu con trai, ông liền hỏi: “Tối hôm qua, mấy mẹ con nói gì về bố vậy hả?”. Cậu đáp: “Có nói gì đâu bố, chỉ lần chuỗi Mân Côi thôi ạ!”. Nhưng ông cứ gặn hỏi, nên cậu bé đáp: “Thật ra, sau khi lần hạt xong, mẹ con con đọc kinh cầu ông Thánh Giu-se…”.
- “Thế kinh đó đọc như thế nào?” ông hỏi.
- “Mẹ và con khấn xin Thánh Giu-se ban cho bố được ơn hoán cải, trở lại đạo ạ!”
Câu trả lời của cậu con trai dường như đã giải toả thắc mắc trong tâm trí ông về hình ảnh người cụ già trong giấc mơ tối hôm qua, nên khuôn mặt ông trở nên rạng rỡ, vui tươi khó tả, rồi buộc miệng nói rằng: “Mau gọi mẹ con và em con lại đây, chúng ta cùng nhau lần chuỗi Mân Côi nào!”. Trước phản ứng kỳ lạ của bố, cậu con trai không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng vẫn chạy đi gọi mẹ và đứa em như bố nói.
Ai trong chúng ta đều cho là khó tin vào chuyện này, nhưng nó lại xảy ra một cách tự nhiên, với lời bầu cử đắc lực, đầy uy quyền của Thánh Cả Giu-se. Mỗi lần chúng ta cùng nhau lần chuỗi Mân Côi, và sau đó biết chạy đến khẩn cầu với Thánh Giu-se, thì chắc chắn chúng ta sẽ được lãnh nhận vô vàn ơn lành, nhiều ân sủng mà chúng ta chẳng bao giờ ngờ tới.
Giu-se Thánh Cả hiển vinh
Đơn sơ, giản dị, lặng thinh nguyện cầu.
Với Mẹ thuỷ trung trước sau
Chở che Con Chúa, bên nhau quây quần.
Hằng ngày lời kinh ân cần
Siêng năng lần chuỗi, xếp vần yêu thương.
Là nơi chốn con tựa nương
Hăng say sống đạo, can trường vượt qua.
Nhờ lời bầu chữa thiết tha
Ra đi chan chứa bao la tình Ngài.
Lm. Xuân Hy Vọng